Thứ Hai, 14 tháng 6, 2010

Kinh Tiếp dẫn : Sám hồng trần

Kinh Tiếp dẫn.

Cuộc hồng trần, xoay vần quá ngán,
Kiếp phù sinh, tụ tán mấy năm hồi
Người đời có biết chăng ôi,
Tuy người không có, có rồi lại không.
Chiêm bao khéo phỉnh lạ lùng,
Ăn nằm trong một giấc nồng mà chi.
Làm cho buồn bực thế ni,
Hôm qua còn đó, bữa nay mất rồi.
Khi nào đứng đứng ngồi ngồi,
Bây giờ thiêm thiếp như chồi cây khô.
Khi nào du lịch giang hồ,
Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài.
Khi nào lược chải, trâm cài,
Bây giờ gởi xác ra ngoài gò hoang.
Khi nào trao ngọc, chuốc vàng,
Bây giờ một nắm xương tàn lạnh tanh.
Khi nào liệt liệt oanh oanh,
Bây giờ một trận tan tành gió mưa.
Khi nào ngựa lọc, xe lừa,
Bây giờ trăng rước, mây đưa mơ màng.
Khi nào trong trướng, ngoài màn,
Bây giờ nhà cửa xóm làng cách xa.
Khi nào mẹ mẹ, cha cha,
Bây giờ bóng núi khuất qua muôn trùng.
Khi nào vợ vợ chồng chồng,
Bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn.
Khi nào cháu cháu con con,
Bây giờ hai ngả nước non cách vời.
Khi nào bạn hữu sum vầy,
Bây giờ chén rượu cuộc cờ vắng thiu.
Tấm thân như tấc nắng chiều.
Như lùm bọt nước phập phìu ngoài khơi.
Xưa Ông Bành tổ sống đời,
Tám ngàn tuổi thọ, nay thời còn đâu.
Sang mà đến bậc công hầu,
Giầu mà đến bậc bấy lâu Thạch Sùng,
Nghèo mà đói rách lạnh lùng,
Khó mà tóc cháy, da phồng trần ai...
Một mai, mai một, một mai...
Giàu sang cũng thác, xạc xài cũng vong,
Thông minh tài trí anh hùng,
Ngu si dại dột, chết cũng chôn chung một gò.
Biển Trần nhiều nổi quanh co,
Mau mau nhẹ bước qua đò sông mê...
Sự đời nên chuyển nên ghê,
Tầm nơi giải thoát mà về mới khôn.
Vong hồn ơi hỡi vong hồn,
Cuộc đời nay biển mai cồn, tỉnh chưa?
Tỉnh rồi một giấc say sưa,
Hãy xin niệm Phật mà đưa hồn về.
Hồn về Cực lạc nước kia,
Đã xa hang Quỷ lại lìa gốc Ma,
Nhờ ơn Đức Phật Di đà,
Phóng ra một ngọn sáng lòa hào quang.
Trong Kinh Tiếp dẫn rõ ràng,
Rước hồn ra khỏi chín đàng nghiệp nhơn.
Quan Âm Bồ tát vui mừng,
Tay cầm nhành liễu, tay dâng kim đài,
Cùng Ông Thế Chí, các ngài.
Cũng đều phiên thỉnh lên ngai Sen vàng.
Có Bửu cái, lại có Trang phan,
Có mùi hương lạ có đàn ngọc xây.
Trên Trời có cõi tri trì,
Có đàn có trống đưa đi một đường.
Rước về đến cõi Tây phương,
Có ba tấc bửu có hương ngũ phần.
Lưu ly có đất sáng ngần.
Là nơi có nước trong tần chảy quanh.
Thất trân có bảy lớp thành,
Bảy hàng cây báu, bảy nhành lưới châu.
Có ngân các lại có kim lầu,
Có chim nói pháp dịu mầu đễ nghe,
Nghe rồi tỏ đạo Bồ đề,
Bao nhiêu nghiệp chương hôn mê, dứt liền...

Cốt sanh vì chín phẩm liên,
Mấy tai cũng khỏi, mấy duyên cũng thành...
Phật kia thấy mẹ tìm con,
Con mà gặp mẹ chẳng còn lo chi.
Nghênh ngang đài các thiếu gì,
Ăn thời cơm ngọc, mặc thì áo châu.
Không ân, không oán, không sầu,
Không già, không chết, có đâu luân hồi?...
Gương xưa rày đã tỏ rồi,
Tình xưa rày đã trao rồi Trần ô,
Tu hành phải giữ kiếp mô
Ân chài bể ái mà khô bao giờ...
Lo là phải ngộ Thiền cơ,
Ngọn đèn trí tuệ dễ lờ đi đâu!...

Chép lại theo trí nhớ.

Chuyến tàu của Cuộc đời: Le Train de La Vie

Chuyến tàu của cuộc đời


Cuộc đời giống như một chuyến du hành trên xe lửa: người này lên tàu người kia xuống ga, có những tai nạn, có những chuyện ngạc nhiên ở những trạm này, rồi chuyện buồn tột bậc ở những trạm khác.

Lúc ta chào đời cũng như khi ta bước lên xe lửa, ta gặp những người, ta đã tưởng rằng họ sẽ ở lại với ta suốt chuyến đi: đó là cha mẹ ta! Thật không may, sự thật lại khác hẳn. Song thân đã xuống một ga nọ, bỏ mặc chúng ta thiếu tình yêu thương và sự trìu mến, thiếu tình âu yếm và sự đồng hành của các đấng sinh thành.

Dù sao, lại có những người khác lên tàu, họ trở nên rất quan trọng đối với chúng ta: Đó là anh chị em ta, các bạn bè và những người tuyệt vời mà ta thương yêu.


Có những người xem cuộc hành trình như một buổi dạo chơi.
Có những người khác lại chỉ thấy buồn rầu trong suốt chuyến đi.
Có những người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.
Có những người, khi xuống tàu, đã để lại một nỗi nhung nhớ triền miên…
Có những người vừa lên đã xuống ngay, chúng ta chỉ vừa kịp thấy họ thôi…

Chúng ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta yêu mến lại ngồi ở một toa khác, bỏ mặc chúng ta trong hành trình đơn độc. Dĩ nhiên, không ai có thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên xe lửa. Đôi khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên họ bởi vì chỗ đã có người.

Không can chi… hành trình là như thế: đầy thách đố, lắm giấc mơ, nhiều hy vọng… với những lần từ biệt mà không biết bao giờ trở lại.

Hãy cố gắng thực hiện chuyến đi cho tốt đẹp.
Hãy cố gắng hiểu những người ngồi bên mình và tìm ra điều tốt nhất nơi mỗi người.
Hãy nhớ rằng vào mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một người đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần được chúng ta thông cảm.
Chúng ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn có ai đó có thể hiểu chúng ta.

Mầu nhiệm lớn lao của cuộc hành trình là ta không biết được khi nào ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành chúng ta cũng xuống tàu như vậy. Ngay cả người ngồi ngay bên cạnh chúng ta cũng thế.

Tôi nghĩ là tôi sẽ buồn khi rời con tàu... Chắc chắn như vậy!
Chia tay với tất cả bạn bè đã gặp trên chuyến tàu sẽ đau đớn đấy; để lại những người thân yêu trong cô đơn thì thật là buồn. Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày nào đó tôi sẽ đến ga trung tâm và tôi lại được thấy họ đều đến với một hành trang họ không hề có khi bước lên tàu.

Ngược lại, tôi sẽ sung sướng vì được góp phần làm cho hành trang của họ tăng thêm và phong phú hơn.

Các bạn mến! Tất cả chúng ta, hãy cố gắng thực hiện một cuộc hành trình đẹp và hãy để lại những kỷ niệm đẹp về chúng ta khi chúng ta xuống tàu.

Với những ai đang cùng tôi du hành trên chuyến xe lửa cuộc đời này, xin cầu chúc quý vị Thượng Lộ Bình An!


NGUYÊN BẢN PHÁP VĂN:

LE TRAIN DE LA VIE

Il y a quelques temps, j'ai lu un livre ou
la vie était comparée a un voyage dans un train.
Une lecture très intéressante.
La vie est comme un voyage dans un train:
on monte et on descend , il y a des accidents,
à certains arrêts il y a des surprises et à d'autres
il y a une profonde tristesse
Quand on naît et qu'on monte dans le train,
nous rencontrons des personnes et nous croyons
qu'elles resteront avec nous pendant toute le voyage:
ce sont nos parents!
Malheureusement la vérité est toute autre.
Eux ils descendent dans une gare et ils nous laissent sans
leur amour et leur affection, sans leur amitié et leur compagnie.
En tous cas, il y a d'autres personnes qui montent dans
le train et qui seront pour nous très importantes.
Ce sont nos frères et nos soeurs, nos amis et toutes
les personnes merveilleuses que nous aimons.
Certaines considèrent le voyage comme un petite promenade.
D'autres ne trouvent que de la tristesse pendant leur voyage.
Il y a d'autres personnes toujours présentes
et toujours prêtes à aider ceux qui en ont besoin.
Certains quand ils descendent laissent une nostalgie pour toujours….
D'autres montent et descendent tout de suite et nous
avons tout juste le temps de les croiser…
Nous sommes surpris que certains passagers que nous aimons,
s'assoient dans un autre wagon et que pendant ce temps nous
laissent voyager seul.
Naturellement, personne peut nous empêcher
de les chercher partout dans le train.
Parfois malheureusement nous ne pouvons pas nous asseoir
à côte d'eux car la place est déjà prise.
Ce n'est pas grave…le voyage est comme ça:
plein de défis de rêves, d'espoirs, d'adieux….mais sans retour.
Essayons de faire le voyage de la meilleure façon possible.
Essayons de comprendre nos voisins de voyage et cherchons
le meilleur en chacun d'entre eux.
Rappelons nous qu'à chaque moment du voyage un de nos
compagnons peut vaciller et peut avoir besoin de notre compréhension.
Nous aussi pouvons vaciller et il y aura toujours
quelqu'un pour nous comprendre.
Le grand mystère du voyage est que nous ne savons pas quand
on descendra du train pour toujours,
Nous ne savons pas non plus quand nos compagnons de voyage
feront la même chose.
Même pas celui qui est assis juste à côte de nous.
Moi je pense que je serai triste de quitter le train….j'en suis sûr!
La séparation avec tous les amis que j'ai rencontrés dans le train sera
douloureuse, laisser mes proches seuls sera très triste.
Mais je suis sûr qu'un jour ou l'autre j'arriverai à la gare centrale et
je les reverrai tous arriver avec un bagage qu'ils n'avaient pas quand
il sont montés dans le train.
Par contre je serai heureux d'avoir contribué a augmenter
et enrichir leur bagage.
Nous tous mes amis, faisons tout le possible pour faire un bon voyage
et essayons de laisser un bon souvenir de nous au moment où nous
descendrons du train.
A ceux qui font partie de mon train, je souhaite un BON VOYAGE!

Nhóm D77 gởi. Bản dịch tiếng Việt: Nguyễn Tuyết Vân.
Hãy yêu khi còn có thể

Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn. Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện…

Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn.

Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn.

Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn.

Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: “Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi”.

“Không sao mà, tôi hiểu…” - Ông chồng già đáp lời.

Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối.

Người vợ nghĩ: “Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà”.

Bên bàn ăn, một khô ng khí im lặng đến khó xử.

Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ:
“Bà ăn đi, đó là món bà thích mà”.

Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ “vẫn còn cơ hội cho họ”.

Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: “Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?”.

Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi.

Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu bà”.
Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy.

Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa.

Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghĩ “Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm”. Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại.

Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim…

Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất.

Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà.
Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí.
Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông.

Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà.

Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: “Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều”.

Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết... Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói “tôi yêu ông”. Nhưng ông đã không thể nghe được nữa...

Khi bạn yêu một ai đó, hãy cho họ biết, vì bạn không lường trước được ngày mai sẽ ra sao. Hãy học cách xây đắp hôn nhân hạnh phúc. Hãy học cách yêu nhau nhiều hơn, vì người bạn yêu thương chứ không vì bất kỳ điều gì khác…

Có bao giờ bạn bỗng giật mình khi nghĩ đến những gì mình đã lỡ bỏ qua…

Nhóm bạn D77 gởi.